Người dịch: Whistle
“Vậy bảo người đó đến đây.” Từ Thường sáng mắt: “Yên tâm, lợi ích của Chu huynh đệ, Từ mỗ ta sẽ không thiếu một chút nào.”
“Vậy…” Chu Giáp gật đầu, nhìn hai người phụ nữ: “Hai vị thấy thế nào?”
“Bọn họ có thể có ý kiến gì?”, Từ Thường cau mày: “Chu huynh đệ cứ nói với ta.”
Từ Tú Trí nắm chặt tay, mặt mày lạnh lùng, Tiền Tiểu Vân bên cạnh thở dài, lặng lẽ ấn chặt mu bàn tay bạn tốt.
“Chu huynh.”
Tiền Tiểu Vân chậm rãi nói:
“Trong thư huynh nói vụ làm ăn của người kia có thể liên quan đến hơn vạn người, chỉ riêng nhu cầu hàng ngày cũng không phải là con số nhỏ.”
“Duy trì loại kinh doanh này cần phải lo liệu rất nhiều mặt, chi tiết cụ thể, chúng ta phải gặp mặt rồi mới có thể bàn bạc.”
“Đúng vậy.” Chu Giáp gật đầu:
“Lời Tiền tiểu thư nói rất đúng.”
“Không chỉ như vậy.” Từ Thường ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói: “Chu huynh đệ e rằng không biết, kinh doanh của hơn vạn người tuyệt đối không phải là người tầm thường, ai có thể đảm bảo lai lịch của bọn họ là trong sạch?”
“Nếu như gặp phiền phức, người bình thường không thể nào giải quyết được.”
“Chu huynh đệ cũng không muốn rước phiền phức vào người, đúng không?”
Chu Giáp cầm chén rượu lên, uống một ngụm.
Đến bây giờ hắn mới hiểu.
Thì ra Từ Thường đến đây là để cướp mối làm ăn.
Gã ta là người của Từ gia, thân phận cao hơn Từ Tú Trí, chắc là nhìn thấy chuyện kinh doanh của hai người phụ nữ ngày càng tốt nên mới có ý đồ.
Nhìn thái độ của hai người Từ Tú Trí, rõ ràng là bọn họ không cam lòng.
Hừ…
“Thật không khéo.”
Chu Giáp đặt chén rượu xuống, cười nói:
“Vị bằng hữu kia hôm nay có việc, không đến được, chuyện của người đó, chúng ta bàn sau, nhưng ta có một lô hàng, mấy vị có thể mang đi.”
“Cũng được.” Từ Thường gật đầu: “Nhưng về phần giá cả, chúng ta phải thương lượng, sau này, Từ gia ta làm ăn với người khác, đều phải trả trước một phần tiền đặt cọc.”
“Nghe nói, Chu huynh đệ muốn thanh toán toàn bộ, e rằng không ổn lắm.”
Chu Giáp nheo mắt.
“Từ Thường!”, Từ Tú Trí không nhịn được nữa, nàng ta đập bàn, đứng dậy: “Ngươi muốn làm gì?”
“Vụ làm ăn này là do ta và Tiểu Vân bàn bạc, Thiên Linh các cũng không hề mượn đường của ngươi, chúng ta làm ăn thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Nói bậy!” Từ Thường biến sắc: “Ta là huynh trưởng của muội, muội làm việc, sao ta có thể không quản được?”
“Từ huynh.” Tiền Tiểu Vân sầm mặt: “Thiên Linh các, ta và Yến Cấp chiếm phần lớn, Tú Trí chỉ là giúp đỡ, ta có thể quyết định, cho dù là không cần vụ làm ăn này, cũng không đến lượt người ngoài nhúng tay.”
“Người ngoài?” Từ Thường hừ lạnh: “Muội muội, muội xem đi, người ta coi ta là người ngoài, muội làm ăn với loại người này, sao ta có thể yên tâm?”
“Không cần ngươi lo.” Từ Tú Trí tức giận: “Ta làm ăn của ta, kiếm tiền của ta, không liên quan đến ngươi. Cút!” Nàng ta chỉ ra ngoài: “Dẫn người của ngươi cút cho ta.”
“Rầm!”
Từ Thường nổi giận, đập bàn, rượu đổ lênh láng:
“Từ Tú Trí, ngươi thật to gan, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?”
“Tiểu thư.” Thái Tề bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Công tử lần này đến đây là theo ý của phu nhân, tiểu thư là con gái, xuất đầu lộ diện đúng là không hay, chi bằng nghe theo sự sắp xếp của công tử.”
“Xuất đầu lộ diện là không hay sao…” Từ Tú Trí run rẩy: “Lúc đầu, khi ta làm ăn, sao các ngươi không nói là không hay? Bây giờ, thấy việc kinh doanh của ta có triển vọng liền nói ta xuất đầu lộ diện.”
“Từ Thường!”
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta có đưa tiền của ta ra ngoài cũng sẽ không để lại cho ngươi!”
“Nói bậy!” Từ Thường tức giận nói: “Thật là ngày càng quá đáng”…”
“Đủ rồi.”
Chu Giáp lên tiếng, bất lực đứng dậy.
Hắn chắp tay với mấy người:
“Chuyện này đúng là Chu mỗ ta thiếu suy xét, giống như lời Từ công tử nói, ta cũng không biết lai lịch của những người kia, đúng là không nên qua lại.”
“Chuyện này, coi như bỏ qua.”
Nhìn thấy Tiền Tiểu Vân định nói, Chu Giáp nói tiếp:
“Còn về phần Nhiếp Không Thảo, Trọng Huyền Trúc…, cũng không gấp, mấy vị thương lượng xong rồi hãy đến tìm Chu mỗ.”
Nói xong, Chu Giáp chắp tay:
“Ta còn có việc, xin phép đi trước.”
Chu Giáp chỉ muốn an ổn làm ăn, dựa vào Nguyên Thạch, Nguyên Tinh kiếm được để có được Nguyên Chất đan dược, không muốn rước phiền phức.
Còn về phần hai người phụ nữ và Từ gia…
Đợi bọn họ nói chuyện rõ ràng rồi hãy nói.
Phía sau…
Tiếng cãi vã vang lên không ngừng, Chu Giáp đã xuống lầu, trả tiền rượu, bàn, cầm ô chậm rãi bước vào màn mưa.
Trời dần tối.
Mưa…
Vẫn rơi tí tách.
Gió…
Lại càng lúc càng mạnh.
Gió mạnh hỗn loạn thổi, màn mưa lung lay, cho dù ô lớn cũng không thể nào che chắn được nước mưa.
Chu Giáp đi dưới mưa, mặc cho mưa lạnh thấm vào người, không hề khó chịu, tự tại.
“Cạch…”
Chu Giáp dừng bước trên con phố tối tăm.
“Chu huynh đệ.” Một người bước đến gần: “Ta đến quấy rầy.”
Người đến khoanh tay, tuy rằng đứng dưới mưa, nhưng quanh người lại có một lớp cương kình vô hình bao phủ, chặn nước mưa.
“Tại hạ là Thái Tề.”
Thái Tề chắp tay, đánh giá Chu Giáp:
“Lần này, ta đi theo công tử, ngoài chuyện làm ăn, còn muốn quen biết Chu huynh đệ.”
“Thái huynh.” Chu Giáp gật đầu, cầm ô bước đi: “Chuyện của ta dễ nói, mấy vị thương lượng xong là được, làm ăn mà, làm với ai cũng vậy, Chu mỗ ta không để ý.”
“Không thể nói như vậy.” Thái Tề lắc đầu: “Công tử, tiểu thư dù sao cũng là người một nhà, không nên tổn thương tình cảm, chi bằng Chu huynh đệ chủ động mở lời, cũng bớt phiền phức.”
“Ừm…” Chu Giáp cười như không cười: “Ngươi muốn Chu mỗ ta làm người xấu?”
“Chu huynh đệ, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu.” Thái Tề cau mày: “Người làm ăn với ngươi là Từ gia!”
“Là một chi của Từ gia.” Chu Giáp nhắc nhở.
“Cũng như nhau.” Thái Tề bất mãn nói: “So với chút Nguyên Thạch kiếm được từ vụ làm ăn này, bám víu vào Từ gia mới là quan trọng nhất, đặc biệt là đối với một Hắc Thiết không có bối cảnh ở ngoại môn.”
“Nếu như ngươi muốn tiến xa hơn, nên thông minh một chút.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo